Born To Die - Lưng Chừng Cô Đơn [Nguyễn Ngọc Thạch]
Cuộc sống này ngắn lắm, nên cứ tranh thủ yêu thương đi. Có thói quen, trước khi chia tay ai đó sau một cuộc hẹn, thường dặn người ta về đến nhà thì nhắn tin cho biết. Không phải là muốn kiểm soát, hay tò mò về cuộc sống người ta, chỉ đơn giản, muốn được yên tâm khi biết người đó đã bình an đến nơi cần đến. Thói quen này có cũng đã lâu, xuất phát từ câu chuyện với một người bạn cũ. Lần đó hai đứa đi coi phim xong, lúc chở về nhà, bạn cũng nói sẽ nhắn tin khi về đến nơi. Nhưng tin nhắn của bạn, là thứ mãi mãi không thể nhận được trong cuộc đời này. Năm đó, bạn còn trẻ lắm. Những ngày tháng gần đây, mỗi lần bật tin tức lên đọc, lại nhói lòng. Một chiếc máy bay bỗng dưng mất hút giữa lưng chừng không trung, hơn hai trăm con người trở thành nỗi đau của những người ở lại. Một chiếc phà lật giữa biển khơi, gần ba trăm con người chỉ còn là những mảng ký ức tang thương. Một trận động đất rồi nơi đó biến luôn thành nấm mồ của ngàn vong linh. Hay một chiếc cầu sập, một chiếc xe gây tai...