[Chương 3] Lòng Dạ Đàn Bà - Nguyễn Ngọc Thạch

 Chương 3: Hương  

Tôi giật mình tỉnh giấc, giờ này chắc hơn nửa đêm, gần rạng sáng. Bản nhạc cũng đã ngưng. Ngoài trời là tiếng mưa đêm rả rích. Tháng này trong mùa khô, tại sao trời lại đổ cơn mưa trái chiều?   
Tôi ghét cái bản nhạc ma quái mà tháng nào ông Thành cũng bật một lần trong đêm rằm để tra tấn, hù dọa tất cả mọi người trong căn nhà này. Mỗi lần nghe bài nhạc đó, tôi lại thấy những cơn ác mộng hãi hùng.  
Nhưng tôi lại càng ghét tiếng mưa hơn gấp trăm ngàn lần. Nó nhắc tôi nhớ về những tháng ngày đau khổ nhất, nhục nhã nhất trong đời tôi.
 Tôi tên Nguyễn Thị Hương, nhưng chắc không còn bao nhiêu người biết đến cái tên cúng cơm này đâu. Vài năm trước, người ta gọi tôi là Liễu, còn gần đây, người ta lại quen gọi tôi là bà nhỏ, vợ sau của ông Lê Văn Thành, chủ hiệu buôn Phát Đạt nức tiếng.
Tôi đã từng là một con điếm. Má tôi bán đứa con rứt ruột của mình cho nhà thổ năm tôi vừa chín tuổi vì một lẽ đơn giản. Bà cần tiền. Đồng tiền nó có ma lực cực kỳ lớn đối với những người bần cùng trong xã hội. Vì đồng tiền, đâu ít người đã chém giết lẫn nhau, bọn nhà giàu đã thế thì thứ cùng đinh mạt hạng còn đến nhường nào? Huống hồ chi, mặc dầu thâm tâm tôi gọi bà ta là mẹ, nhưng với bà tôi chỉ là sản phẩm thừa thãi của một lần đi khách bất cẩn.
Má tôi cũng là điếm, mà không biết chừng người sanh ra bà mà đáng lý tôi kêu là bà ngoại cũng từng là điếm. Bà giữ lại tôi cũng chẳng phải vì tình yêu thương gì to tát. Chẳng qua, bà muốn lấy tôi làm thứ để có cớ bắt người đàn ông kia đón bà vào cửa lớn. Nhưng ngờ đâu, hắn, cha tôi, lại là một thằng đểu. Hắn thẳng thừng gạt phắt bàn tay nhơ nhớp của bà khỏi cuộc đời hắn ta. Nhưng má tôi vẫn hi vọng. Bà nghe tin rằng vợ hắn không sanh được con trai, nên muốn giữ cái thai để nếu nó là con trai sẽ giúp bà lần nữa. Rốt cuộc thì sanh ra tôi. Mất trắng từ đó.
Bán tôi vào nhà thổ, cũng như cách để gỡ gạc lại mớ tiền đã nuôi tôi suốt những ngày tháng còn nhỏ. Yêu thương trong cái thời buổi đồng tiền chi phối này, cũng cân, đo, đong đếm được như bao nhiêu thứ khác.
Con bé chín tuổi đầu vào nhà thổ sống cùng những ả gái ăn sương, tôi chứng kiến đủ những cảnh nhớp nhơ của một xã hội thối nát. Đàn bà được đem ra làm món hàng hóa, mặc cả kì kèo từng đồng bạc cắc. Những thằng khách làng chơi vật vờ bên bàn á phiện, cạnh bên có ả điếm ngồi hầu, lâu lâu nó lại lấy tay vân vê cặp ngực căng mọng của ả, hú hí lên cười khoái trá. Những lúc vụng về làm đổ bể đồ đạc, tôi nhận những cái bạt tay nảy lửa vào mặt, không khóc vì chúng cũng như những thứ má cho tôi những năm qua. Thấy đánh tôi không công dụng, con mẹ Mai mập chủ nhà thổ cùng chồng cũng chẳng thèm kiếm chuyện sanh sự nữa. Đánh người khác, mục đích chính hình như là để nhìn người ta đau đớn, van xin, thế nên đánh mà người bị đánh cứ trơ mắt nhìn, thì chẳng còn hứng thú.
  Có lần tôi nghe một ả điếm nói cùng bà Mai:  
- Cái con đó mặt lầm lầm lì lì, bà giữ nó làm chi?
- Tao mua bằng tiền về làm con hầu trong nhà, không lẽ đuổi đi? Mày trả tiền lại cho tao không?
- Phải không, hay để sau này rồi ép con nhỏ làm điếm luôn?
- Nó mới chín mười tuổi, thằng nào thèm mà làm!
Sáu năm sau, mười lăm tuổi, tôi thành đàn bà. Người phá tan cái màng mỏng manh đại diện cho trinh tiết, phẩm hạnh con gái chẳng ai khác hơn là ông chủ nhà thổ. Một đêm đang nằm ngủ, thân thể tôi bị đôi tay đàn ông ghì chặt xuống giường. Tôi cố la hét, vùng vẫy, nhưng cũng chỉ là càng kích thích cái thú tính của gã đàn ông kia. Mà dù có cầu cứu cỡ nào chăng nữa thì nhỏ người làm nằm ngủ gần tôi cũng không dám dậy, không dám qua đây giúp tôi. Nó cũng là con ở trong nhà, làm sao dám can thiệp vào việc chủ.
Khi gã rút cái khối thịt khốn nạn của mình ra khỏi người tôi, trước khi bỏ đi, không quên gằn giọng đe dọa:
- Khôn hồn thì câm miệng, bép xép cho người khác biết, tao giết.
Tôi nằm rúc trong xó phòng, tiếng khóc bị xóa nhòa bởi tiếng mưa ngoài kia. Phận đàn bà sao mà khốn nạn quá!
Thời gian sau đó, tôi cứ chui rúc trong sợ hãi, lo lắng, chưa kể nỗi nhục nhằn cơ thể khi cách vài ba đêm gã lại mò đến muốn làm trò đồi bại. Đến giờ thì tôi chẳng khóc nữa, chỉ là cố gắng nằm trân người chịu đựng để gã trút hết cơn động dục lên người mình rồi bỏ đi. Một đứa con gái làm ở nhà thổ, ai dám nghĩ nó còn trinh? 
Sự việc kéo dài hơn một tháng, thì bà Mai phát hiện ra chồng mình léng phéng. Thế là tôi bị bọn ma cô(1) lôi ra cho ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết vì cái tội, “cả gan dám dụ chồng bà”.
- Mày thích điếm đàng thì bà cho mày thỏa nguyện. Từ ngày mai tao kiếm khách cho mày hầu, tiền công tao giữ coi như đền bù cho việc giựt chồng tao. Khi nào thấy mày ngoan ngoãn nghe lời thì tao bắt đầu tính chuyện chia chác như bọn gái làng chơi kia. Mày chọn đi, làm hay chết?
Không những làm, mà tôi phải sì sụp quỳ lạy để van xin được làm điếm mà không cần lấy tiền công. Đời tôi có còn gì để mất? Ráng giữ cái mạng lại đặng tìm đường chuyển mình, thoát thân còn hơn chết mất xác trong tay bọn ma cô.
Năm tháng lại đằng đẵng trôi qua, tôi từ một con điếm chập chững vào nghề đã trở thành một con điếm chuyên nghiệp, vậy mà cái cơ hội đổi đời, thoát thân đó vẫn còn xa vời. Suốt những năm tháng ròng chỉ biết đưa thân thể cho bọn đàn ông mua vui, nhận vài ba đồng bạc lẻ đủ để mua son phấn trát lên mặt che giấu tuổi già. Tôi không đẹp, không đến nỗi xấu xí nhưng không đủ gợi tình để trở thành những ả ca ve(2) hạng sang tại mấy phòng trà quý tộc. Tôi học hành không nhiều, không biết tiếng Tây để giành đàn ông với những ả me Tây(3) xúng xính váy đầm ngồi ôm eo ếch nhân tình sau chiếc mô-bi-lết. Thế nên tôi cam tâm làm một con điếm rẻ tiền ở nhà thổ bình dân, cho bọn đàn ông vung vài đồng bạc cắc ra đã có thể giày vò thân thể mình từ trên xuống dưới.
Và trong một lần bất cẩn, tôi đi lại con đường của mẹ, vô tình giữ lại trong mình sản phẩm thừa thãi của một thằng đàn ông nào đó. Ngay cái ngày nhận ra điều đó, cũng lại là một ngày mưa tầm tã. Tôi nằm trong căn phòng chung của bọn gái điếm, tay đặt lên bụng, cảm nhận một sinh linh đang quẫy đạp trong đó. Con tôi rồi sẽ được chào đời không? Tiền đâu mà nuôi? Nếu là gái, nó sẽ lại thành điếm như má nó, như bà nó. Nếu là trai, nó lại thành ma cô, sống bằng cách rút tiền bọn điếm. Con tôi sẽ như vậy sao?
Suy nghĩ cặn kẽ, tôi quyết định âm thầm ra tiệm thuốc Tàu, mua một thang phá thai, cố gắng bóp chặt mũi để nuốt đánh ực vào miệng chén thuốc sắc mùi hăng nồng, vị đắng đến lợm giọng. Cơn đau ập đến như lũ vỡ đê, tôi co quắp người ôm bụng, nhưng vẫn kịp nhìn thấy máu chảy dài giữa hai mép đùi, dấu chứng về một sinh mạng đang dần tuột khỏi cơ thể. 
Má xin lỗi!
Mãi lay lắt sống kiếp gái ăn sương cho đến năm ngoài ba mươi, cơ hội đổi đời mới tìm đến tôi. 
Một đêm mưa lớn, cả con đường trắng xóa trong màn mưa nặng hạt. Mưa gió, lại thêm đã gần tới giờ giới nghiêm nên người ngoài đường cũng chẳng còn ai. Đương đứng núp mưa ở một con hẻm nhỏ trên đại lộ Khổng Tử, tôi vô tình chứng kiến một cảnh tượng làm thay đổi cả cuộc đời còn lại của mình.
Phía cuối con hẻm là nhà thổ của bà người Hoa tên A Sìn, trước cũng có nghe nói bên đó ăn chia khá khẩm hơn chỗ mụ Mai, tôi đã định xin qua làm, nhưng rồi vẫn còn nợ khối tiền của mụ Mai nên đành thôi. Nhác thấy từ đằng xa có hai bóng người lao ra giữa hẻm, họ giằng nhau ngã vật trên đường. Rồi một trong hai người rút từ áo trong ra một con dao ngắn, đâm thẳng vào cơ thể người kia. Người đàn ông bị đâm ngã gục xuống đất. Người còn lại vội vàng đứng dậy, sợ hãi nhìn nạn nhân của mình đang nằm lăn lộn trong màn mưa. Như lo sợ có ai bắt gặp, hắn dáo dác nhìn xung quanh. Tôi vội vàng nép mình thật sát vào vách cửa hiệu đang đứng. Chừng vài chục giây sau, tôi thấy kẻ thủ ác chạy lướt nhanh qua chỗ mình đang đứng, mặc dầu trong mưa khó nhìn cho tường tận, nhưng tôi vẫn kịp thấy dung mạo kẻ đó. 
Kẻ giết người là cậu hai Nhân, con trai cả nhà ông Thành. Hiệu buôn Phát Đạt trên đường Khổng Tử gần chợ Bình Tây hiện tại là do cậu Nhân này làm chủ. Hắn ta có vài lần ghé nhà thổ chỗ tôi tìm gái nên tôi biết mặt. 
Khi thấy hắn đã chạy đi khuất, tôi đội mưa, bước đến gần người đàn ông đang nằm dưới đất. Người này vẫn còn thở, một tay ôm bụng, chỗ vết dao vẫn còn cắm sâu, tay kia dò dẫm trên mặt đường, rồi bấu lấy chân tôi hòng tìm sự giúp đỡ. Đầu tôi vội nảy ra một kế hoạch, nhưng để thực hiện, thì người đàn ông này phải chết. Nhất định phải chết. 
Tôi ngồi xuống, nghe người kia thì thào xin cứu mạng. Nhìn kỹ con dao đang trên bụng hắn ta, đây chắc phải là một con dao găm đắt tiền, vì cán dao bằng kim loại được đúc hình đầu rồng tinh xảo, loại dao phòng thân của những tay nhà giàu luôn sợ có người đe dọa mạng sống. Cố nén sợ hãi, tôi đưa tay rút mạnh con dao khỏi bụng hắn ta. Hắn hộc lên một tiếng, máu từ vết thương tuôn ra xối xả rồi dùng hết sức bình sinh, tôi đâm mạnh thêm một nhát vào ngay giữa tim hắn. Hắn quặn người, rên lên tiếng kêu yếu ớt bị xóa nhòa bởi tiếng mưa ầm ĩ, mắt hắn trừng trừng nhìn tôi, rất kinh sợ. Chờ đến khi hắn không còn nhúc nhích, tôi rút con dao ra, vội vàng giấu vào người rồi dầm mưa chạy về nhà thổ cách đó hai đoạn đường.
Kể từ đó, từ ngày mưa tầm tã đó, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng hoàn toàn mới. Tôi trở thành vợ thứ của ông Thành trong sự ngỡ ngàng và phản đối của rất nhiều người, nhưng mặc kệ, điều quan trọng nhất là tôi đã đạt được cuộc sống mà mình mong muốn suốt bao năm trời, dù cái giá để trả cho nó không hề rẻ.
***
- Cô làm cái gì mà tháng nào cũng tiêu xài dữ vậy, nhà này đâu phải cái mỏ vàng cho cô ngồi phá. 
- Cậu làm gì mà hùng hổ vậy cậu Nhân, chẳng qua tháng trước tôi cần mua chút đồ nên tiêu hơi quá tay. Cậu đâu cần quát vô mặt tôi như muốn giết người như vậy. - Bà nhỏ trả lời cậu hai Nhân, nhấn mạnh hai chữ giết người, rành rọt.
- Đâu chỉ tháng trước, tháng nào cô cũng gặp tôi để lấy thêm tiền. 
- Cậu ngẫm lại đi, dù gì, tôi cũng là vợ kế của ba cậu, là bà nhỏ của nhà ông Thành chủ hiệu buôn Phát Đạt nổi tiếng khắp khu Chợ Lớn, tiêu xài làm sao phải cho thiên hạ người ta không coi khinh mình chứ.
- Cô đừng nói với tôi bằng cái giọng điệu đó, cô quên mình bước chân vào nhà này như thế nào hay sao? Tôi có thể để cô vào, thì cũng có thể tống cô ra khỏi nhà y chang như vậy.
- Đuổi tôi đi? Cậu không sợ bí mật của cậu bị thiên hạ biết hay sao?
- Đã mấy năm qua rồi, cô tưởng trong thời buổi loạn lạc này, một thằng giang hồ nằm chết ngoài đường lạ lắm sao mà bọn cảnh ty còn hứng thú muốn tìm hiểu về vụ án đó.
- Vậy cậu tưởng là bao năm qua tôi ở trong nhà này thì chỉ biết có mỗi một bí mật đó thôi sao? - Bà nhỏ hỏi lại cậu Nhân, vẻ mặt thách thức.
- Cô... cô cầm tiền rồi biến khuất mắt tôi. Lần này là lần cuối, đừng có cái kiểu được đằng chân lân đằng đầu như vậy. 
- Cảm ơn cậu. - Bà nhỏ cười khẩy, cầm xấp giấy bạc điệu đà bỏ vào bóp đầm rồi ra khỏi phòng cậu Nhân.
Là đàn bà,  sanh ra trong thời loạn lạc, binh biến, nếu không thông minh, không thủ chút mánh khóe, không nắm trong mình vài bí mật của người khác, làm sao có thể  sanh tồn. Huống hồ chi bà nhỏ đã từng có thời gian làm điếm, sống chung với bọn ma cô, giang hồ hơn mười mấy năm trời.
Bà bước loanh quanh trong nhà, đi ra nhà sau nhìn ngó một chút rồi ra phòng khách tự châm cho mình chén trà nóng. Vốn dĩ công việc hàng ngày của bà chỉ là ăn, chưng diện rồi đi bát phố, coi chớp bóng, coi hát tuồng, hay tụ tập bài bạc cùng bọn phu nhân nhà quyền quý khác. Nhưng bà chẳng hứng thú với bọn họ lắm, bởi lẽ chúng biết cái xuất thân gái điếm của bà, sợ chơi với bà nhiều rồi nhiễm thói lẳng lơ, lăng loàn, điếm đàng từ bà. Thế nên đánh được vài chến tứ sắc rồi thì cũng vãn sòng, lần sau không ai thèm rủ rê bà chơi bời. 
Việc làm ăn của gia đình, tuyệt nhiên cậu hai Nhân không cho bà nhúng tay vào. Đối với cậu, mãi mãi bà chỉ là một con điếm không hơn không kém. 
Lúc mới vào làm vợ sau ông Thành, cậu sắp xếp cho bà chăm sóc ông. Việc hầu hạ phục vụ một người đàn ông đối với bà là một chuyện quá đơn giản và quen thuộc, nhưng ngay ngày đầu tiên, mọi thứ đã không như bà tưởng. 
- Cô biến ra khỏi phòng này ngay, tôi cấm cô, từ nay không được bén mảng vào phòng tôi. Cô chỉ việc lo làm bà nhỏ của cô, thích chưng diện thì cứ chưng diện đàn đúm, vợ tôi không muốn thấy một con điếm trong phòng này.
Ông Thành hét lên bằng cái giọng trầm đục, mệt mỏi rồi hất tung chậu nước bà nhỏ định dùng để rửa mặt giúp ông. Tối đó, cậu Nhân gọi bà vào phòng nói chuyện.
- Ba tôi đã không cần cô hầu hạ, vậy từ nay cô cứ ở trong nhà này, an phận làm bà nhỏ, coi như tôi làm từ thiện, nuôi thêm một con chó giữ nhà. Tôi chỉ muốn lưu ý cô phải biết an phận, đừng làm gì quá đáng. Chuyện tiền bạc, hàng tháng tôi sẽ cho cô.
Mải mê nhớ về những chuyện lúc trước, bà nhỏ không hay cậu hai Nhân và mợ ba đi từ trên lầu xuống. Thấy bà ngồi uống trà một mình, mợ ba chào thành tiếng:
- Con chào má nhỏ.
- Dạ, cậu Tài đang lấy xe, chuẩn bị chạy ra Continental Palace đặng bàn công việc.
Nghe tiếng còi chiếc Traction Avant(4) vang lên trước cổng nhà, cậu hai và mợ ba vội bước ra đi công chuyện.
Bà nhỏ biết mợ ba chào bà vì muốn lấy điểm trước mặt cậu hai, chứ trong lòng mợ, bà cũng chẳng được tí cân lạng nào. Bấy lâu nay, mọi người trong nhà vẫn hay nghĩ bà nhỏ và cậu hai Nhân có tư tình với nhau, vì người ta thường thấy hai người to nhỏ, thậm thụt ra chiều bí mật lắm. Nhưng đấy là chuyện kín đáo, nên cũng không ai dám bàn tán ra vô kẻo chuốc phiền phức vào thân.
Nhìn thấy thằng Tài bước xuống mở cửa xe cho cậu hai, bà nhỏ gọi với ra:
- Cậu Tài, tối rảnh thì cầm bánh chở tôi đi công việc một chút.
- Chút tôi chở cậu hai về rồi hẵng tính, giờ đi công việc cũng chưa biết khi nào mới xong.
***
Bà nhỏ đứng dậy khỏi giường, điệu đà bước tới ngồi xuống bàn phấn. Bà đưa tay bới gọn mái tóc đang xõa tung rồi nhìn ngắm dung nhan của mình trong kiếng. Ngoài ba mươi, nhan sắc tàn phai nhiều, phấn son níu giữ cũng không được bao nhiêu. Từ sau lưng, một vòng tay đàn ông nhẹ bóp đôi vai trần của bà.
- Cô thì lúc nào cũng đẹp, cần chi soi nữa?
- Anh chỉ được cái khéo nịnh đầm. Tôi có cái này tặng anh.
Bà mở hộc tủ nhỏ bên bàn phấn, lấy ra cái đồng hồ mạ vàng mười tám đắt tiền vừa mua hồi chiều, rồi kéo tay nhân tình, nhẹ nhàng đeo cho.
- Nhìn bảnh hết sức, hàng hiệu Rolex nhập cảng về đó, không rẻ đâu.
- Tôi có đeo được đâu mà đẹp với chả đẹp.
- Sao mà không đeo được?
- Đeo đặng cậu hai thấy rồi hỏi, phiền lắm.
- Thì cứ nói là dành dụm tiền mua được.
- Cô cứ nghĩ quá, thân phận lái xe, ở đợ như tôi, có làm cả đời cũng không đủ tiền để mua cái thứ đắt tiền này.
Nói rồi, thằng Tài tháo chiếc đồng hồ ra, bỏ vào túi quần âu.
- Anh cứ đem bán, đổi lấy cái khác vừa ý hơn, còn dư tiền thì giữ lấy mà tiêu dần.
- Ừ, tôi biết rồi. - Thằng Tài nói rồi khoác áo sơ mi vào.
- Giờ anh đi à?
- Hơn ba giờ sáng rồi, hết giờ giới nghiêm tôi phải chở cậu hai đi công chuyện.
Bà Nhỏ tiễn nhân tình ra khỏi phòng, đoạn ngồi thở dài, biết khi nào mới có thể danh chính ngôn thuận công khai tình cảm với người đàn ông mình yêu thương? Đàn bà, gần bốn mươi, cái tuổi xuân sắc và nồng cháy, khát khao yêu đương nhất, đương thời hồi xuân thế mà lại bị giam mình trong căn nhà này, thử hỏi làm sao bà có thể vui vẻ sống cho qua ngày đoạn tháng? Đã vậy, bà lại không thể ra đường hay vào vũ trường mà kiếm bọn trai nhảy mua vui chóng vánh. Dù gì bây giờ, ai cũng biết bà là bà nhỏ của nhà ông Thành, có điều tiếng gì không hay, cậu Nhân há lại để cho bà yên. Đằng nào cũng phải tìm cách giữ chén cơm của mình trước đã. 
Thế nên khi thằng Tài xuất hiện trong đời bà, nó như một cơn mưa rơi xuống mảnh đất khô cằn, làm bà thấy vui sướng biết bao. Và bà coi đó như thứ ái tình đáng ngợi ca, dù rằng thứ ái tình đó chỉ tồn tại cho tới khi nào bà còn đủ tiền cung phụng nó. 
Nhiều lần, bà thấy xấu hổ vì chính bản thân. Có gì hay ho, thân đã có tuổi, ham chi một thằng trai trẻ, tới mức lệ thuộc nó. Bà từng là một con điếm, đến bây giờ lại phải bỏ tiền ra nuôi trai, nhục nào cho bằng? Bà cần thằng Tài như bệnh nhân cần thuốc để sống qua ngày, như bọn con nghiện cần á phiện đặng thoát cơn vật vã. Mà không biết khi nào mới hết bệnh, hoặc chỉ khi chết đi mới dứt căn cơn.
***
Đêm nay bà nhỏ ngủ một mình. Đêm nay là đêm trăng tròn. 
Ban đầu, cậu hai sắp phòng bà nhỏ nằm kế phòng ông Thành, để tiện việc chăm sóc, nhưng từ khi ông cự tuyệt, bà vẫn muốn ở lại phòng này, ngày ngày lên xuống mấy tầng cầu thang coi như vận động chân tay. Và vì sát phòng ông nên bà là người nghe rõ tiếng nhạc kia nhất.
Đã nhiều lần, trong tiếng nhạc ỉ on văng vẳng, bà nhỏ còn nghe được tiếng chuyện trò rầm rì của ông Thành cùng một người khác, mà theo cách xưng hô, bà biết đó là bà Dung, vợ cũ ông Thành. Nhưng vốn dĩ dạn dày gió sương, lại đã chứng kiến bao nhiêu chuyện thị phi trên đời, nên bà nhỏ không tin trên đời có ma. Nhất là khi cậu Nhân đã từng bảo ông Thành bây giờ có nói gì vô lý thì người nhà cũng phải nghe theo. Thế nên bà nhỏ luôn nghĩ rằng ông Thành chỉ là một lão già nhớ thương vợ đến phát điên, tưởng tượng ra chuyện ma quỷ hù dọa người khác.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Một bài nhạc Hoa bà nhỏ không biết tên, cũng chẳng hiểu lời bài hát có ý nghĩa gì, nhưng mỗi lần nghe thấy, trong lòng lại dợn lên nỗi sợ hãi mơ hồ, nhứt là những chuyện trước đây đã từng làm. Đời bà đã từng giết hai mạng người, đứa con chưa tượng hình và người đàn ông xấu số kia. Đứa con đã quay về báo ứng bà không lâu sau đó, hậu quả nhãn tiền, bà không thể nào mang thai được nữa vì thang thuốc phá thai kia đã tàn phá cơ thể đàn bà nặng hơn bà nghĩ. Đấy là hình phạt mà ông trời dành cho tội nghiệt bà đã gây ra.
Đang nằm miên man suy nghĩ, bỗng dưng bà nhỏ thấy tay lạnh toát như vừa chạm vào vật gì. Cuống cuồng đưa tay lên xem, bà kinh hoàng nhận ra trên tay mình là con dao năm nào đã dùng để giết người. Con dao này, từ lâu bà đã giấu sâu trong tủ để quần áo, sao giờ lại nằm đây? Không chỉ thế, trên mũi dao bỗng rỉ từng giọt máu đỏ thẫm lên thân thể bà. Bà nhỏ hoảng loạn, mạnh tay vứt con dao xuống đất. Tiếng leng keng của kim loại vang lên kéo dài, ngân ngân trong tâm trí, bà vội đưa tay che tai mình lại để âm thanh sắc lạnh kia không làm khó chịu. Nhưng tiếng vang chưa dứt thì đã có âm thanh khác bật lên.
- Oe, oa oa... oa... oa...
Là tiếng khóc của trẻ con. 
Phải chăng đứa con năm xưa lại quay về tìm bà đền mạng? Tiếng khóc ngày một lớn dần, trộn lẫn trong tiếng nhạc bên phòng kia làm bà nhỏ tê dại. Bà sợ hãi ngồi sát vào góc giường, bịt chặt tai rồi miệng lầm rầm đọc câu a di đà Phật để mong xua đuổi tà ma. 
Gió thốc từ ngoài thổi bung cánh cửa sổ khép hờ đánh rầm. Bóng đèn ngủ màu vàng tù mù đứt phụp, bỏ lại bóng tối bao trùm cả căn phòng. Bà nhỏ nhắm chặt mắt, tin rằng số mạng mình đến đây là hết, chấm dứt trong tay những hồn ma ngã quỷ đeo bám. Nhưng khi bà mở bừng mắt ra, cũng là lúc biết mình vừa trải qua cơn ác mộng hãi hùng.
Căn phòng vẫn còn le lói ánh sáng, nơi con dao rơi xuống đã không còn dấu tích. Ngoài trời mưa vẫn còn rơi, tiếng nhạc bên phòng ông Thành dứt tự khi nào. Một tiếng sét xé ngang trời rạch nát màn đêm. Tấm rèm cửa sổ nhìn ra ngoài lối đi phất phơ trong gió, chừa ra những khoảng hở đủ để bà nhỏ thấy một bóng trắng chầm chậm lướt qua ngoài kia. Bóng trắng cũng dừng lại, quay mặt nhìn vào phòng bà. Đó là một người đàn bà mặc sườn xám trắng, tóc bới cao kiểu người Hoa. Khuôn mặt trắng xác vô cảm, bên trên nổi bật nhất là cặp mắt với đôi quầng mắt đỏ au như máu.
Bà nhỏ cất lên tiếng thét thất thanh trong đêm, lạc điệu vào tiếng mưa và sấm sét ngoài kia làm thành một đêm đầy ai oán.

Comments

Sách Tiêu Biểu